Eh, You !!! Stop !!!!
Đã đăng kí chưa mà coi đấy :))
Nếu chưa thì ấn đăng kí cho mình xin wi' danh :d
nếu roài thì đăng nhập vô, vô chatbox chém jo' nào pà con :D
Eh, You !!! Stop !!!!
Đã đăng kí chưa mà coi đấy :))
Nếu chưa thì ấn đăng kí cho mình xin wi' danh :d
nếu roài thì đăng nhập vô, vô chatbox chém jo' nào pà con :D
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Share | 

 

 em sẽ mở lòng cho anh dù chỉ một khe cửa hẹp chứ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
em sẽ mở lòng cho anh dù chỉ một khe cửa hẹp chứ  EmptySun Nov 14, 2010 7:30 pm

Mr.ZY
Mr.ZY

Thành viên đồng

Tổng số bài gửi : 51
Join date : 09/01/2010
Age : 30
Đến từ : buon ma thuot

Bài gửiTiêu đề: em sẽ mở lòng cho anh dù chỉ một khe cửa hẹp chứ

 
Kì 1:

Cạch cạch…
[Loading]

Miên Miên đặt cốc nước xuống giường và bật cười thú vị. Cô vẫn biết là thiên hạ vốn nhiều chuyện, nhưng không ngờ được rằng, chỉ trong một buổi ngắn ngủi thôi, chủ đề cô lập ở Box “Toà án nhân dân” đã “kịp” lọt vào “Top những chủ đề được chú ý nhất trong ngày” treo ở đầu diễn đàn. Nghe mới mỉa mai làm sao?

Nhấp đúp chuột vào tên chủ đề, Miên Miên chậm rãi lướt qua một lượt các bài viết. Người xem thì quả nhiều, nhưng không phải ai cũng dám ho he trong chủ đề của Miên Miên. Một số nhỏ gửi bài viết ủng hộ cô, nhưng đa phần là nói linh tinh hoặc bao che một cách lộ liễu cho người bị kiện, tức bạn Trẻ Con – Ban Quản trị cấp cao của diễn đàn theo kiểu: “Sao cậu lại kiện anh Trẻ Con vậy? Anh ấy làm tốt lắm mà!”, vê vê. Nếu cô nhớ không nhầm thì rõ ràng cô đã giải thích rõ ràng, đưa ra bằng chứng về việc bạn Trẻ Con chia sẻ nick với thành viên. Thật muốn phang cho mấy con nhỏ đó vài cái cho tỉnh người ra!

Miên Miên ngao ngán lặp lại thứ tự vài thao tác nhàm chán: rê chuột kéo thanh cuộn xuống, ngó một chút rồi lại nhấp chuyển trang …


Bị cáo Trẻ con, thật thú vị, hầu toà với thái độ như đi dạy bảo người khác, chưa kể đến cả vụ lớn tiếng kể công cũng như những khó khăn, vất vả mà bạn đã phải trải qua khi làm ban quản trị.

Cô cười nhạt, nhấn vào khung soạn thảo, viết vài dòng rồi gập luôn laptop xuống, không buồn tắt cả trình duyệt.

Miên Miên cần một cốc nước để hạ nhiệt. Không, hai cốc, mà thôi, e là cô cần cả một can hai lít, chắc mới đủ!

“Tôi không kiện nữa. Tranh cãi với kiểu người như bạn Trẻ Con, cứ thích bày ra vẻ “ngây ngô không hiểu sự đời”, tốn thời gian của tôi lắm!

Thế nhé, anh cũng khoá giùm tôi chủ đề này dùm! Cảm ơn anh đã hạ cố trả lời!”

Những dòng chữ nhạt dần rồi màn hình desktop tắt hẳn.

* *
*

“Miên Miên! Con nhỏ này định làm anh tức chết à?” – Khả Nam gọi với từ trên lầu xuống.
“Lão già nói linh tinh gì thế?” – Miên Miên cầm theo can nước xách lên tầng, vừa đi vừa thầm than khẽ: “Ai mới là đang tức muốn chết chứ!”

Lên đến phòng, cô vất phịch can nước xuống mặt bàn học, quay ra nói với Khả Nam:

“Chẳng hay Dương tiên sinh có điều gì gấp gáp muốn chỉ giáo vãn bối đến mức không thể đợi nổi vãn bối nhâm nhi xong tách trà hồng, hại vãn bối suýt rớt tim?”
“Sao quay lại diễn đàn mà không nói với anh một câu?” – Khả Nam bỏ ngoài tai câu nói châm chọc của Miên Miên mà đi thẳng vào vấn đề chính.
“Quay lại gì chứ? Đâu có!” – Miên Miên cầm chai nước tu ừng ực.
“Đừng có xài bài giả mù giả điếc với anh. Cái gì đây?” – Khả Nam xoay màn hình laptop lại chỉ cho Miên Miên.

Khỉ thật, Miên Miên thấy hối hận vạn lần vì sự bất cẩn của mình. Giận quá mất khôn, cô quên mất tiêu việc đăng xuất nick trên diễn đàn, kết quả là đã để bị lộ tung tích nick mới. Miên Miên thầm nghĩ trong lòng: “Bạn Trẻ Con nhớ, dây vào bạn đúng là đen đủi như sao chổi!”

“Ai cho anh động vào máy em!” – Miên Miên tỏ bộ khó chịu.
“Đừng có đánh trống lảng” – Khả Nam cau mày, - “Máy em chưa shut down hẳn, anh lại có việc cần dùng ngay, nên tiện mở luôn.”
“Thử một lần nữa xem!” – Miên Miên vùng vằng, lẩm bẩm.
“Có con nhỏ nào hồi xưa suốt ngày dùng máy anh nhỉ?” – Khả Nam cười cầu hoà, cơ bản là anh bắt “bệnh” của Miên Miên thạo quá rồi! – “Sao không bảo anh unban nick cũ cho, lập nick mới làm gì?”
“Em không thích.” – Miên Miên cụt lủn.
“Mới quay lại diễn đàn mà chưa gì em đã náo loạn lên rồi! Đúng là…!” – Khả Nam bỏ lửng câu nói, rồi vờ thở dài.
“Ra khỏi giường em mau, chân bẩn mà dám leo lên giường em! Muốn chết chưa?” – Miên Miên xuỳ xuỳ đuổi, Khả Nam cũng đành miễn cưỡng đứng dậy vào nhà tắm, vẫn cố nói với ra.
“Cơn gió nào đưa Dương tiểu thư của tôi về lại diễn đàn thế này?” – Khả Nam vui vẻ, - “Em thật có năng khiếu đánh bóng tên tuổi đấy! Chưa gì đã nổi danh thiên hạ rồi!”
“Đánh bóng cái đầu anh!” – Miên Miên bực bội, - “Anh quản Smod vậy à? Để ban quản trị tự tung tự tác vậy? Cái ông Trẻ Ranh ấy,…”
“Trẻ Con” – Khả Nam chỉnh lại. Anh lau chân lên thảm lót nhà.
“Ờ thì Trẻ Con. Ổng làm việc dở muốn chết, đã thế lại còn dám share pass linh tinh!”
“Trẻ Con làm việc khá lắm đấy, đã thế lại còn được lòng member, nhất là member…” – Khả Nam dừng lại một chút rồi nói tiếp – “nữ”.
“Chả biết có hơn ai không, nhưng lưỡi đúng là lưỡi rắn!” – Miên Miên lầm bầm. Mấy ngày hôm nay cô cũng quan sát và nghe được không ít về những nhân vật đang nổi đình đám ở diễn đàn.
“Răng rắn hổ mang có độc đấy! Cẩn thận rắn cắn cho thì không có thuốc nào mà chữa đâu!” – Khả Nam cười khúc khích, - “Trẻ con nổi tiếng đa tình, cẩn thận lại đổ vì nó đấy!”
“Con rắn ấy thử đến gần em xem, em chặt cho gãy cổ, bố bảo cũng không dám le te!” – Miên Miên cũng chả vừa.
“Mà…” – Khả Nam ngập ngừng, - “Blue thỉng thoảng vẫn hỏi thăm em đấy!”
“Bảo nó là em chết rồi!” – Cứ nhắc đến cái tên này, Miên Miên lại trở nên lạnh lùng. – “Em không muốn quan hệ gì với người ấy nữa!”
“Thế thôi, anh lên phòng đây! Vụ kiện cáo kia làm cho khéo vào, đừng bắt anh phải ra mặt đấy!” – Khả Nam ra đến của phòng, bỗng nhớ ra bèn quay lại nói.
“Xong rồi! Mà đừng có nhận quen em trên diễn đàn đấy!”

Khả Nam giơ tay làm dấu OK rồi lên cầu thang.

* *
*
Khả Nam và Thuỵ Miên là anh em ruột, chênh nhau hai tuổi. Bố mẹ bận rộn suốt ngày, chỉ có hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn nên gần gũi như chân với tay vậy!

Khả Nam nhẫn nhịn, hiểu biết, lại rất chiều em gái. Miên Miên tuy bướng bỉnh nhưng vẫn biết chừng mực, biết đúng biết sai. Hai anh em nhà này, dù có cãi nhau nhưng cũng một lát là làm hoà. Cái tên Miên Miên, cũng là do Khả Nam gọi đầu tiên, về sau thấy hay hay nên mọi người đều gọi vậy!

Mới mười tám tuổi, Khả Nam cùng vài đàn anh nữa đã nghiên cứu lập trình, cùng nhau sáng lập ra một diễn đàn dành cho giới trẻ. Cũng bởi thế, diễn đàn này với Thuỵ Miên mà nói, thân thiết chẳng khác gì ngôi nhà thứ hai.

Nhắc lại nhớ, cái nick Miên Miên Thuỵ Dương, cho đến giờ vẫn luôn được nhắc đến như một huyền thoại của diễn đàn. Chủ nick vừa xinh đẹp, lại giỏi giang khó kiếm, về mặt nào cũng bộc lộ sự hiểu biết đáng ngưỡng mộ. Thiên hạ đồn đại, cô tham gia mười cuộc thi thì đến chín giải nhất, cái còn lại là do bỏ dở giữa chừng. Đến độ người ta cứ nhìn thấy cái nick Miên Miên Thuỵ Dương là chí khí giảm xuống mức báo động đỏ. Có lần, anh trai Miên Miên còn phải nhấm nháy bảo trước cô “tha” cho cuộc thi này để người khác còn có cơ hội giành giải. Đương nhiên, chuyện cô với Khả Nam là anh em ruột, là một bí mật không ai trên diễn đàn biết.

Năm ngoái, Miên Miên ôn thi Đại học, nên nhờ anh trai ban nick để cô có thể tập trung cao độ vào thi cử. Vả lại, có một chuyện xảy ra khiến cô thậm chí không muốn nhìn thấy cái skin xanh của diễn đàn tí nào, nhưng hãy cứ coi là tạm thời Miên Miên vẫn chưa muốn nhắc đến. Sự biến mất đột xuất của Miên Miên khiến không ít người ngỡ ngàng thắc mắc, lại thêm nhiều câu chuyện được thêu dệt xung quanh, mãi một thời gian sau mới nhạt dần. Song, đến giờ, nhắc đến cái nick này, dù là những thành viên mới tham gia chưa lâu, không ai là không biết.

* *
*

[Thông báo của diễn đàn] “Bạn có 42 Lưu Bút chưa đọc và 20 đề nghị thêm bạn.”

Thiên hạ phản ứng nhanh thật! Miên Miên nhớ là mình chỉ vừa mới xuống uống nước, cộng với lên đôi co một chút với lão gìa Khả Nam, thế mà tin nhắn đã ào ạt bay đến.

Cô click vào xem các lưu bút mới.

[Sweet_girl_...] 19:20 – Sao dừng vụ kiện lại vậy? Tớ ủng hộ cậu hết mình!
[Hoa Đăng] 19:25 – Bà đã đuối lí là còn vờ ra bộ tử tế!!!
[Đẹp trai là ta] 19:27 – Cậu nói hay lắm, nếu cậu có ý định trở thành luật sư thì chắc chắn sẽ là một luật sư giỏi!



Miên Miên xem lướt qua một lượt, chung quy vẫn là tàn tích của chuyện trong Toà án nhân dân. Cô chán nản mở khung tuỳ chọn rồi tắt chức năng lưu bút. Nhà cô không phải cái Toà án nhân dân thứ hai để các cô các cậu kéo nhau vào tranh luận tiếp chỗ dở nhé!

Riêng với danh sách thêm bạn, cô tick vào ba cái nick quen thuộc, còn đâu thì từ chối hết, bao gồm cả anh trai cô, Admin Thanh Vũ. Đơn giản vì một ma mới vào diễn đàn, liệu có thể kế thân được với nick đỏ nổi tiếng không?

Đột ngột, cửa sổ mới nhảy lên.

[Thông báo của diễn đàn] Bạn có một tin nhắn riêng mới.

[Gió] 20:01 – Con nhỏ khùng này quay lại diễn đàn mà không báo cáo với nhị tỉ một câu hở Miên Miên? Online yahoo nói chuyện ngay!

Miên Miên lắc đầu, cái bà già này đúng là không chừa cho người ta một con đường sống mà. Hồi trước Gió từng đe doạ cô “Mày có biến thành tro chị cũng nhận ra”, thật không ngờ lại linh như vậy! Nói đúng ra thì cô cũng đang định sang thăm Gió!

* *
*
Miên Miên: Buzz
Gió: A, cái con nhỏ này! Lặn là lặn tăm một hơi thế luôn à?
Miên Miên: Chị biết là em thi Đại học mà *cười nham nhở*.
Gió: Bận rộn quá nhỉ, không còn thời gian liên lạc với ai, ngay cả nhị tỉ nhỉ. Số điện thoại đổi, nick Yahoo đổi, nick ở diễn đàn thì Banned?
Miên Miên: Hì hì. Không có.
Gió: Sao đổi qua nick Cà phê sữa vậy cưng?
Miên Miên: Tự tạo cảm hứng ấy mà!
Gió: Em đúng là sinh ra đã có tố chất để làm người nổi tiếng rồi! Mới có mấy mươi bài mà từ nãy đến giờ chị đã được nhiều người hỏi thăm xem có biết em là ai không!
Miên Miên: Xì, toàn tiếng xấu. Em thèm vào!
Gió: Con nhỏ này vẫn ngang ngạnh nhỉ! Em chưa biết “ranh tiếng" Trẻ con rồi. Cẩn thận bị đổ vì lão đấy cưng!
Miên Miên: Yên tâm, chị không phải người đầu tiên nói câu này đâu!
Gió: Có người còn bay nhanh hơn cả gió cơ à? *nháy mắt cười đểu*
Miên Miên chột dạ, nhớ ra là Gió không biết Admin Thanh Vũ là anh trai cô, đành viết bừa.
Miên Miên: Con nhỏ nào đó bên phe bênh vực cho Trẻ Con, em cũng chẳng nhớ rõ.
Gió: Thì lão đẹp trai mà, lại còn hót hay như chim.
Miên Miên: Sao chị biết? (Miên Miên thâm thán phục mạng tin tức tình báo của Gió. Gió đã nói là cấm có sai!)
Gió: Cả cái diễn đàn này mỗi em là không biết thôi!
Miên Miên: Ghê gớm vậy à? (Miên Miên bật cười.)
Gió: Cũng gần như vậy, nhưng chắc chắn không thể bằng Thanh Vũ được! Đẹp trai dã man, phong thái thanh thoát…!!
Miên Miên đọc đến đây thì bị sặc nước, hu sù sụ đến mức đỏ bừng cả mặt. Khả Nam từ lầu trên quay xuống hỏi xem có sao không. Miên Miên lắc đầu, ngụ ý không có gì đáng lo. Anh lại quay trở về phòng, thì Miên Miên cười ngất lên ngất xuống. Khả Nam bị tiếng cười của cô làm cho giật mình, lắc lắc đầu, nghĩ vớ vẩn: “Uống nhiều nước lạnh cũng có thể bị chập mạch được à?”.
Miên Miên: Sao chị biết nữa vậy?
Gió: Chị gặp một lần trong đợt offline toàn miền bắc, đúng là mê mẩn cả người.

Miên Miên chợt nhớ ra, Khả Nam từng kể, có lần đi offline, bị con gái nhìn đến ngượng cả người, về sau không bao giờ dám đi kiểu này nữa! Miên Miên thầm chia sẻ cảm giác đau khổ vời Khả Nam, đến giờ thì cô đã hiểu! Hai anh em nhà tự kỉ, sợ bị “mần thịt”, thành ra không hẹn mà cùng có ý định trốn những buổi náo loạn kiểu này!

Miên Miên: Gió, tiến tới đi! Em ủng hộ chị!

Câu trên cô nói, là hoàn toàn thực lòng.Gió là một trong số hiếm hoi những người trên diễn đàn mà cô hết mực quý mến. Hình thức có, học vấn có, bằng tuổi anh trai cô, tính tình thẳng thắn, dịu dàng, lại quan tâm đến người khác, so ra thì Gió chẳng có mặt nào đáng chê! Ông anh sư cụ của cô đơn giản như tờ giấy trắng, trước giờ cô chỉ sợ anh cô bị con gái lợi dụng tình cảm, nhưng với một người con gái toàn vẹn như Gió thì cô có thể hoàn toàn an tâm.

Gió: Cái con nhỏ này chỉ được cái nói linh tinh. Em lấy gì mà hủng hộ chị? *cười cười*

Miên Miên giật mình, chợt nghĩ, bây giờ chưa phải lúc để lộ mối quan hộ của cô với Thanh Vũ, đành nói giả lả.

Miên Miên: Em thì cái gì cũng không có! Thôi thì ủng hộ bằng cả tấm lòng vậy! Em sẽ giúp nhị tỷ thăm dò thông tin về ông ấy nhé! *hai mắt lấp lánh*

Chiêu này tung ra, quả là sáng suốt! Miên Miên vừa có thể ngấm ngầm giúp đỡ Gió, lại vừa quảng cáo “mặt hàng” một cách kín đáo. Miên Miên cười cười, tự tán thưởng bản thân thật thông minh, tiện thể bồi thêm một câu.

Miên Miên: Nghe nói Thanh Vũ chưa có người yêu đâu!

* *
*

Màn khích lệ Gió đã xong. Miên Miên mở cửa sổ diễn đàn, mới phát hiện ra hộp thư tin nhắn riêng đã đầy 50%. Tin nhắn riêng đến ồ ạt. Không lẽ cô còn phải đóng cả chức năng tin nhắn riêng thì mới yên ổn được hay sao? Cô tick xoá vào hầu hết các mục, riêng của Trẻ Con thì tự nhiên lại có hứng thú nên mở ra xem.

[Trẻ Con] 21:02 – “Nếu điều em muốn là gây sự chú ý của anh, thì xin chúc mừng, em đã hoàn thành xuất sắc!
Về sau, mong em chiếu cố thêm!”

[Thông báo của diễn đàn] Đây là tin nhắn riêng Trẻ Con đề nghị bạn trả lời ngay sau khi đọc. Nhấn vào đây để trả lời/ Đóng cửa sổ.

Đọc xong, cô cũng nhấn xoá nốt cả cái tin nhắn này. Nếu điều anh muốn là gây sự chú ý của cô, thì xin chia buồn, anh đã thất bại hoàn toàn.

Một trò cũ mèm thế này mà cũng định mang ra hù cô. Miên Miên bật cười trước thái độ tự tin thái quá của anh.

Cô shut down máy tính và lên giường ngủ sớm, mà không biết rằng có một người nào đó, ở một nơi nào đó, đang vô cùng thất vọng vì vừa nhận được thông báo của diễn đàn: “Cà phê sữa từ chối trả lời tin nhắn của bạn.”. Người đó cứ nghĩ ít ra cô cũng tỏ thái độ gây chiến lại với câu khiêu khích của người đó! Nhưng không, người đó đã vội đánh giá cô thấp quá!

Nam Khanh cười nhạt. Con gái theo anh trước giờ không ít, vốn là anh không hề nghĩ bản thân cũng sẽ có lúc bị từ chối thẳng thừng.

Anh tắt máy, xuống nhà tìm một cốc nước đá. Trong cái thời tiết mát mẻ dễ chịu như thế này, hoá ra người ta vẫn có thể bốc hoả được!

* *
*

Giờ thể dục,
“Miên Miên, tan học đi đập phá nhé!” – Thiên Nhi sán lại rủ rê với vẻ ngọt ngào hết mức.

“Lại trò Gặp mặt – Giao lưu – Làm quen chứ gì?” – Không cần động não Miên Miên cũng thừa hiểu thái độ rào trước đón sau của Thiên Nhi đồng nghĩa với điều gì! Trường cô truyền thống “âm thịnh dương suy”. Lớp nào khi bầu lớp trưởng, trước hết đều xem trọng yếu tố “quảng giao”, chính là để tiện sử dụng cho những lúc như thế này! Tuy nhiên, với cái thú vui tao nhã này của bạn bè cùng khoa, Miên Miên không quá hứng thú.

Thấy kế hoạch của mình chưa kịp triển khai đã bị đối phương bắt thóp, Thiên Nhi có phần thất vọng, chỉ cười “hì hì”.
“Không đi! Không đi đâu!” – Miên Miên giãy nảy như ăn phải hột ớt.
“Ông Khả Nam đi Hải Phòng hai ngày, một mình mày ở nhà ai nấu cho mà ăn? Thôi đi đi! Lần này không phải bọn Giao thông nữa đâu, con trai Bách Khoa đấy!” – Mắt Thiên Nhi lấp lánh hi vọng.
“Dù là Bách Khoa tao cũng không thích!” – Miên Miên đau khổ nhớ lại kinh nghiệm tang thương lần trước với bên Giao Thông mà không khỏi rùng mình, tự hứa với bản thân sẽ không để bị dụ dỗ bởi những lời đường mật.
“Lần này nghe nói có anh giống… Jay Chou lắm đấy! Không đi tiếc ráng chịu!” – Thiên Nhi lôi bài tủ của mình ra. Nói là bài tủ, vì hình như cô đã trót… sử dụng hơi nhiều với Miên Miên. Nói xong mới thấy mình thật ngu ngốc, Miên Miên thông minh vậy, đời nào bị loè bởi một bài cũ rích thế này, dù cho nó có thích Jay Chou điên đảo đi nữa, Thiên Nhi lại càng rầu rĩ hơn.
“Ừ thôi, đi cũng được! Để tao về qua nhà cất đồ! Thế hẹn nhau ở đâu?” – Nhìn khuôn mặt héo hon của bạn, Miên Miên bất đắc dĩ đành xuôi theo. Chơi với Thiên Nhi lâu như vậy, sao cô lại không hiểu tính ham vui nhưng nhát chết của bạn chứ? Vả lại, Thiên Nhi nói cũng đúng, một mình cô trong cái nhà trống trải như thế, đúng là có chút buồn tẻ!

* *
*

“Kịch bản” của những cuộc gặp gỡ kiểu này, mười lần như cả mười một: Café, Lẩu và Karaoke.

Nam Khanh ngao ngán ngó nghiêng lũ bạn lố nhố, thầm trách mình thiếu thận trọng khi trót nhận lời tham gia buổi giao lưu gặp gỡ. Nếu không phải vì mấy hôm trước có kẻ ngang nhiên chỉ trích anh trên diễn đàn, lại thêm việc tối qua Thanh Vũ nhắc nhở đặc biệt – lần đầu tiên trong cuộc đời làm ban quản trị, khiến tâm trạng anh vô cùng bất ổn, thì hẳn là anh đã không hồ đồ như thế!

Nam Khanh ngồi im lặng một góc, chỉ rút điện thoại ra nghe nhạc, online. Anh đa tình thì đa tình thật, nhưng riêng vời con gái nhiệt tình thái quá, cứ thấy anh là xúm vào hỏi han vớ vẩn, anh cạch nhất! Lạ là, chẳng hiểu sao mấy cô này vẫn hồn nhiên đứng lên giới thiệu bản thân là một người vừa thân thiện, vừa cá tính!

* *
*

“Miên Miên, nhìn kìa, anh kia đẹp trai quá!” – Thiên Nhi phấn khích reo lên, ngón tay không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ, - “Đôi giày cũng đẹp, mà cả điện thoại cũng xịn nữa, mà ổng giống Jay Chou quá đi mất! Tao nói có sai đâu nào!”. Thiên Nhi tự nhiên lại thấy phục bản thân. Đương nhiên là ban nãy cô chỉ thuận miệng nói bừa, không hề nghĩ sẽ gặp được một anh chàng đẹp trai cỡ này!

Miên Miên nhìn lướt qua rồi chỉ nhạt nhẽo hưởng ứng: “Ừ, cũng được!” – Nửa câu còn lại chỉ nghĩ trong đầu: “Mày đúng là mèo mù vớ cá rán!”

“Tuy không thể sánh được với ông Khả Nam nhà mày, nhưng con trai cỡ này cũng được coi là dạng hiếm có lắm đấy!” – Thiên Nhi vẫn nhiệt tình giới thiệu. Khổ nỗi, cô lo lắng cho con bạn mình, hàng ngày đều đối mặt với Khả Nam – dạng xuất sắc điển hình như vậy thật quá nguy hiểm, bởi vì như vậy ắt sẽ thấy con trai bình thường đều như một lũ Tôn Ngộ không…

Khả Nam không phải đẹp trai bình thường, mà là quá đẹp trai rồi, không phải thông minh bình thường mà là quá thông minh, xét về tính tình, gia cảnh, học hành, đều không có điểm gì có thể chê được. Cứ nghĩ đến Khả Nam thì Thiên Nhi lại như bị lên dây cót, không tự ngừng được, nhưng cơ bản là bạn cũng biết mình là ai, mình ở đâu, không thể với tới Khả Nam, nên chỉ có thể ở xa mà tán thưởng.

* *
*

Buổi gặp gỡ bắt đầu với màn xoay vòng tròn tự giới thiệu. Mỗi người đến lượt thì tự đứng lên nói một vài câu đơn giản về bản thân.

“Mình là Hạ My, lớp trưởng lớp…”

Trong khi mọi người đều đang hướng sự chú ý về cô bạn có dáng người thanh mảnh, giọng nói đáng yêu và khuôn mặt dễ nhìn có cái tên Hạ My, ngược lại, Nam Khanh hầu như lại chẳng hề bày tỏ sự quan tâm tâm đặc biệt gì. Anh chỉ ngồi lặng lẽ một bên, cũng thu hút sự chú ý của không ít người. Anh đang để ý một người khác, và…

Miên Miên bị anh nhìn nhiều, tự nhiên có cảm giác ngài ngại, rồi dần dà là khó chịu. Cô lấy cớ rửa tay, đứng dậy và đi vào nhà vệ sinh một lúc lâu, trong đầu vẫn không nghĩ ra trên người mình có gì đặc biệt hay sao mà anh lại nhìn cô dữ vậy: Áo không mặc trái, cũng không có chỗ nào hở hang, mặt mũi không dính gì, tóc tai gọn gàng.

Lúc Miên Miên bước ra, mọi người đã đang chuẩn bị rời quán cafe mà kéo nhau sang quán lẩu đập phá. Miên Miên vui vẻ đi theo mọi người, tự nhiên thấy may mắn vì thoát được khỏi màn giới thiệu.

Ánh mắt anh vẫn không hề rời khỏi cô, kể từ khi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh. Tự nhiên cô lại chẳng còn hứng thú gì mà quan tâm tới một người tính cách ngẫu hứng như kiểu anh, nên mặc kệ, anh muốn nhìn gì thì tuỳ anh, chúc anh sớm khám phá ra một điều gì đó có ích cho nhân loại.

* *
*
“Mày nhìn người ta hơi nhiều đấy!” – Một bạn cùng lớp ra đập vai Nam Khanh, giọng châm chọc.
“Ai cơ?” – Nam Khanh lơ đễnh.
“Thuỵ Miên chứ ai!” – Nó chỉ trỏ - “Con nhỏ kia kìa!”
“Tên là Thuỵ Miên à?”
“Mày không biết à? Con trai lớp mình mới đến đã để ý con nhỏ này, nên hỏi tên nó từ một đứa cùng lớp lâu rồi!” – Anh bạn đó cười.

Nam Khanh ban đầu ngắm Miên Miên, cũng là vì thấy con nhỏ xinh xắn nổi bật. Sau, càng nhìn lại càng thấy thú vị.

Miên Miên không hề nhìn anh lấy một cái, nhưng anh dám cá là cô biết anh nhìn cô hầu như cả buổi. Hồi đầu, động tác của cô gượng gạo một cách lộ liễu, hầu hết thời gian cô tập trung vào cốc cà phê sữa để lấp khoảng trống. Dần dà lại lộ vẻ khó chịu như bị gọi lên trả bài đương lúc không chú ý. Kết quả, không thể chịu nổi cái nhìn kì cục của anh, cô bước vào nhà vệ sinh. Có vẻ rất đúng lúc, sắp đến lượt giới thiệu của cô.

Nam Khanh bật cười. Cứ nghĩ buổi gặp gỡ hôm nay sẽ nhạt nhẽo lắm, không ngờ anh đã tự tìm được “gia vị” đặc sắc cho bản thân.

Thực ra người có bản lĩnh như Miên Miên, không phải là Nam Khanh chưa từng gặp. Nhưng theo cái kiểu “gậy ông đập lưng ông” như cô, thì đúng là anh được mở rộng tầm mắt rồi!
“Em sẽ mở lòng cho anh, dù chỉ là một khe cửa hẹp chứ?”

Chọc tức một người, không nhất thiết phải nói hay làm bất cứ cái gì khoa trương. Từng có lần, cũng từng có người bị Nam Khanh nhìn đến độ đỏ bừng mặt mũi, kết quả là hùng hổ tiến về phía anh mà lớn giọng:

“Nhìn chòng chọc vào người khác như thế là bất lịch sự lắm đấy, không ai dạy anh à?” – Cô nàng xinh đẹp lớn tiếng.
“Tôi không hiểu bạn đang ám chỉ điều gì?” – Nam Khanh nói, bày ra vẻ nhạt nhẽo nhất mà anh có thể diễn.
“Chiêu bài cưa gái này của anh xưa lắm rồi!” – Cô nàng kiêu kì nói.
“Là bạn hùng hổ xông đến rồi nói mấy câu chả ai hiểu nổi chứ nhỉ?” – Anh nhướn giọng, hàm ý mỉa mai lộ rõ.
“Anh nhìn tôi chằm chằm đấy chứ?”
“Bạn ngồi ở đâu?” – Chỉ câu này của Nam Khanh là đã đủ giết người rồi.
“Chỗ kia! Mà anh đừng có giả ngây nữa!”
“À, ra là hướng đó! Thật thất lễ quá, giờ tôi mới biết bạn ngồi chỗ đó. Thực ra là tôi đang nhìn hướng đó thật, nhưng là ngó con chó nhỏ kia kìa. Nó giống với con chó nhà tôi nuôi quá!” – Nam Khanh cười vui vẻ, phát ngôn với cái vẻ như thể “sự-thực-đúng-là-vậy-mà”.

Câu nói vừa xong, mọi người trong quán, không ai bảo ai, lấy tay che miệng cười kín đáo như vừa được xem trò hay miễn phí.

Cô nàng xấu hổ quá, mặt mũi đỏ lựng, ngoe nguẩy đi thẳng.

Không mấy ai biết rằng, một thời gian sau, khi tình cờ gặp lại Nam Khanh trong trường, cô nàng đó đã say anh như điếu đổ, nhưng anh vốn không thích kiểu con gái như thế.

* *
*

Thực ra người có bản lĩnh như Miên Miên, không phải là Nam Khanh chưa từng gặp. Nhưng theo cái kiểu “gậy ông đập lưng ông” như cô, thì đúng là anh được mở rộng tầm mắt rồi!

Đáp trả lại “thiện ý khó khước từ” của Nam Khanh, tăng 2 buổi gặp gỡ ở quán lẩu, Miên Miên dành sự chú ý đặc biệt cho anh, không hề rời mắt khỏi anh nửa giây, đến độ Thiên Nhi còn phải lay lay nhẹ tay để nhắc nhở cô, nhưng không hề hiệu quả.

Tự nhiên nhận được “khiêu chiến thư” của cô, Nam Khanh lại thấy khó xử, không hiểu nên tiếp tục bài cũ hay vờ như không quan tâm? Anh chọn phương án hai, tuy nhiên, mặc dù ra vẻ vậy, nhưng quả thực anh không thể không bị phân tán bởi ánh mắt của Miên Miên, thỉnh thoảng không kiềm chế nổi lại quay đầu liếc xem cô còn nhìn mình nữa không thì lại bắt gặp ánh mắt như đang muốn phá ra cười của cô.

Không còn nghi ngờ gì nữa, anh thua rồi! So với việc nhìn đối phương không chớp mắt, thì hoá ra việc vờ như chẳng hề hay biết gì lại khó hơn nhiều!

* *
*

Tăng ba đi Karaoke, nhiều người cố tình sắp xếp cô và anh ngồi gần nhau sau khi chứng kiến màn “đọ mỏi mắt” của hai người, mà được họ phiên dịch thành “liếc mắt đưa tình”. Chi bằng xếp cho họ ngồi cạnh nhau còn nói chuyện, đỡ mất công người nọ nhìn người kia âu yếm, người kia nhìn người nọ dịu dàng.

Miên Miên không nói gì, cũng không hề đòi đổi chỗ. Cô thừa biết càng nói nhiều chỉ càng khiến người khác có dịp thêm mắm dặm muối. Cả buổi Miên Miên không nhắn tin thì cũng quay sang nói chuyện với Thiên Nhi, coi người bên trái mình như không khí.

Màn hình chuyển đến bài “I lay my love on you” của Westlife.

“Miên Miên, Nam Khanh, bài này mọi người chọn riêng cho hai người song ca đấy, cấm được nói không!” – Hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên đầy vẻ chờ đợi.
“Mình không biết hát đâu!” – Miên Miên xua tay.
“Nam Khanh, cậu biết bài này không?” – Vẫn là lớp trưởng Hạ My nhanh mồm nhanh miệng.
“Ừ có!” – Anh trả lời, giống như khiêu khích cô.
“Đấy, Nam Khanh biết bài này rồi! Miên Miên, cho cậu chọn, một là hát, hai là nhảy múa, nôm na gọi là minh họa”. – Mọi người cười ầm lên hưởng ứng câu nói của Hạ My.

Biết là phen này không thể trốn được, Miên Miên miễn cưỡng nhận mic.

Thực ra Miên Miên hát khá hay, giọng cô đặc biệt hợp với nhạc Westlife, nghe vừa trong sáng, lại vừa ngọt ngào. Bình thường khi song ca, Nam Khanh hay hát phần nhiều hơn, nhưng riêng lần này, anh đành nhường cho Miên Miên hát solo phần lớn, vì giọng cô truyền cảm hơn anh nhiều.

* *
*
Tắm rửa xong cũng xấp xỉ mười một giờ. Nam Khanh vớ bừa lấy khăn bông trên giá lau khô tóc, vừa tiện tay mở laptop.

“Ting ting…”, tiếng động báo Yahoo đăng nhập thành công, Nam Khanh nhấp vào biểu tượng Add Friend, vui vẻ gõ nick của Miên Miên vào. Vất vả lắm anh mới dám mở miệng xin, lỡ chẳng may lại quên mất thì thật ức chế mất! Nhớ lại ban nãy, Nam Khanh thấy mình quê kinh khủng.


“Cho anh số em đi!” – Bày ra một nụ cười tươi ngọt ngào mà anh vẫn hay sử dụng và thường xuyên thành công, Nam Khanh bắt chuyện.
“Em mới mất máy, chưa kịp làm lại sim!” – Miên Miên trả lời, cũng cười tươi chả kém, nhưng trong mắt hiện lên rõ rành rành hai chữ “Nhạt nhẽo”.
“Vậy cho anh nick yahoo đi! Không phải em cũng mất nick chưa kịp lập lại đấy chứ?” – Nam Khanh không hề nao núng.
“Anh nói đúng đấy! Thế thôi anh nhé!” – Miên Miên lại càng cười vui vẻ hơn, thuận miệng gọi Thiên Nhi cùng ra lấy xe về.
“Em sợ gì chứ?” – Nam Khanh cười giễu.
“Chẳng sợ gì!” – Giọng cô lạnh tanh, thái độ bất hợp tác.
“Vậy sao không thể cho anh nick chứ?”
“Mienmien329737253[…]5. Tất cả viết liền không có dấu. Vậy nhé, em đi trước!”

Dãy số sau nick Miên Miên chính là hiểm chết người. Dãy số ấy không hề được sắp xếp theo một thứ tự hay có dấu hiệu gì đặc biệt, nếu không phải chủ nhân của nó, e là người khác cũng chẳng ai thèm nhớ. Chính vì thế, cô không ngần ngại cho anh thẳng nick chính của mình.


Chết tiệt, lần thứ 47 anh gõ thử, cái nick anh đánh vào không tồn tại. Kì thực, khả năng nhớ số má, như kiểu số điện thoại, biển số xe của anh không tồi, nhưng một người nào đó không báo trước đột ngột phun ra một tràng, làm anh không thể chuẩn bị tinh thần kịp, thành ra chỉ nhớ số được số mất. “Khổ rồi!” Nam Khanh thầm than khẽ.

Cuộc đời Nam Khanh, từ lúc sinh ra, đều thuận lợi một cách… nhạt nhẽo. Học hành tạm ổn, hình thức tạm ổn, nói chuyện tạm ổn,… Cũng bởi cái chữ “tạm ổn”, Nam Khanh chưa bao giờ biết đến chữ “cố gắng” một cách đúng nghĩa. Trong khi bạn bè đồng lứa còn đang vật mặt ra học Đông học Tây để thi Đại học, Nam Khanh lại rảnh rỗi online chat chit, bởi khoa anh thi cũng chả phải quá khó khăn gì so với khả năng sẵn có, cũng bởi bố mẹ anh chẳng bao giờ yêu cầu gì quá nhiều ở anh, mà cũng do anh vốn dĩ sống hưởng thụ quen rồi, không thích tự làm khó mình.

Chính là thế, mọi thứ luôn quá suôn sẻ với Nam Khanh. Những người con gái từng tiếp xúc với anh, 8/10 sẽ thích anh. Thế hoá ra lại… Nhạt!

Món ăn dù ngon, dù vừa miệng đến mấy, nhưng ngày nào cũng ăn như thế, tự nhiên người ta chẳng tha thiết gì nó nữa, mà lại thèm ăn sống muối nguyên, nếm thử ớt tươi, uống chanh nguyên chất, mới thấy đời vẫn còn đa vị lắm!

Cho đến hôm nay, rốt cục anh cũng tìm được một đối tượng anh rất mực chú ý, nhưng dám cá là người đó chỉ muốn đẩy anh ra càng xa càng tốt khỏi thế giới của người đó.

* *
*

12 giờ trưa, Miên Miên vừa tan học thì thấy điện thoại rung. Là Gió gọi.

“Rảnh không cưng, chị em mình đi uống nước nhé! Lâu lắm rồi chưa gặp mặt!”
“Chị đang ở đâu?”
“Quán Café đối diện trường em! Ngó lên tầng 2 đi!” – Gió nhấc điện thoại ra khỏi tai rồi vẫy tay ra hiệu cho cô. Miên Miên bật cười, rồi dắt xe qua đường.


Gió ngồi ở góc trái quán, phía quay ra đường chính. Cô thích Kim Uyên, thích theo cái kiểu vừa quý mến, lại vừa ngưỡng mộ. Kim Uyên không phải xinh một cách nổi bật, nhưng phong thái nhẹ nhàng, nói năng nhã nhặn, đối xử với mọi người dịu dàng, chu đáo.

Nói thế nào thì Kim Uyên cũng chỉ hơn cô hai tuổi nhưng về mọi mặt đều người lớn hơn hẳn.

“Cho em một café sữa đá!” – Ngó nghiêng thực đơn một lúc, rốt cục cô vẫn gọi đồ uống quen thuộc.
“Chị Kim Uyên đến lâu chưa?” – Miên Miên quay sang phía Gió vui vẻ hỏi han.
“Con nhỏ này sao tự nhiên lại hứng lên gọi tên!”
“Trên mạng thì mới gọi Nick, chứ ngoài đời gọi tên, nghe nó thật hơn!” – Miên Miên đối với Gió, luôn có cảm tình tốt.
“Gọi chị là Gió là được rồi! Chị vừa đến!”
“Sao không gọi trước, lỡ hôm nay em không đi học thì sao?”
“Hên xui!” – Gió cười cười, “Nhìn em kìa, trẻ trung, cao ra, xinh ra, có như bà già này đâu!”
“Ề” – Miên Miên trề môi, “Em chỉ mong được như chị thôi! Thế vụ cưa cẩm Admin Thanh Vũ thế nào rồi?” – Nói đến đây, Miên Miên rõ ràng hứng thú lên cao.
“Cưa cẩm gì chứ!” – Gió xua tay – “Nói chuyện bình thường thôi!”
“Chị thấy ổng thế nào?”
“Cũng khó đánh giá. Ổng vừa dễ gần, lại có cảm giác xa cách không lại gần được!” – Gió nghĩ một lúc, rồi rút ra kết luận.

Về điểm nhìn nhận người khác, Miên Miên quả thực rất phục Gió. Chỉ chat qua yahoo dăm lần mà Gió đã nhận định hoàn toàn chính xác về ông anh Khả Nam nhà nó. Khả Nam tính tình thoải mái, dễ nói chuyện, nhưng anh không bao giờ tỏ ra quá thân thiết với người khác. Anh quan niệm, thế giới ảo, dù cho nó có thật như thế nào thì nó vẫn là thế giới ảo, không nên quá tin ở ai.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Miên Miên lại reo chuông. Cô nhìn vào màn hình, thấy xuất hiện tên người gọi là Khả Nam, bất giác toát mồ hôi lạnh. Người đâu mà thiêng thế không biết! Cô nhấn phím xanh nghe máy.


Một lát sau thấy Khả Nam từ cầu thang thò đầu lên! Miên Miên giật mình… Ban nãy anh gọi bảo rằng trưa sẽ đi ăn cùng vài người bạn, kêu cô tự lo bữa trưa, không ngờ cuộc đời luôn có nhiều chuyện thật tình cờ. Quán mà Khả Nam định ăn, cũng chính là chỗ Miên Miên và Gió đang uống nước.

Phản xạ tự nhiên nhắc nhở cô chưa thể để hai người này gặp mặt ngay được. Cũng may chỗ cô và Gió ngồi khá khuất, Miên Miên vờ quay sang ngắm đường phố, lúc chờ cho nhóm người kia ổn định chỗ ngồi xong thì đã thấy tim mình đập thình thịch.

“Gặp người không muốn gặp à?” – Gió nhìn biểu hiện kì lạ của Miên Miên, hỏi đơn giản.
“Dạ.”
“Thế thôi chị em mình qua quán khác ăn cho thoải mái!” – Gió không thắc mắc nhiều, đưa ra giải pháp luôn. – “Để chị xuống trước trả tiền cho, em từ từ rồi xuống nhé!”
“Dạ!”

Gió cầm bóp lên rồi nhẹ nhàng đứng dậy. Tình cờ lúc đi ngang qua phòng thì lại thấy có người gọi tên mình, cô dừng lại, quay đầu nhìn phía sau, thì phát hiện ra nhóm người mà Miên Miên trốn ban nãy hoá ra toàn người quen trên diễn đàn. Khi nãy bị hành động kì lạ của Miên Miên gây chú ý, cô không để ý kĩ đến họ. “Tiêu rồi”, Gió trong đầu nghĩ vậy, nhưng cũng đành bất đắc dĩ nhấc gót giày về phía bàn của họ, cười xã giao:

“Mọi người hôm nay offline à?”
“Đâu có, mấy anh em lâu không gặp mặt, rủ nhau đi ăn tán phét tí thôi!” – Cậu con trai thanh tú, khuôn mặt trẻ măng có cái nick diễn đàn là Aki lên tiếng. – “Chị Gió có đi với ai không, không thì ngồi với bọn em luôn!”
“À, chị đi với bạn mất rồi, thôi hẹn mọi người hôm khác nhé!”
“Tiếc quá!”

“Miên Miên, mày với anh Khả Nam đi ăn cùng nhau à? Tao vừa gặp anh Khả Nam xong.” – Đúng là oan gia ngõ hẹp, Miên Miên vừa mới thở phào nhẹ nhõm vì sắp thoát được khỏi tình trạng khó xử này thi đã bị cái mồm quang quác của Thiên Nhi làm cho dở sống dở chết rồi! Phen này thì tiêu rồi, mọi người trong phòng đều bị câu nói của Thiên Nhi gây chú ý, Miên Miên thở dài lắc đầu.

“Ơ, kia có phải là Miên Miên Thuỵ Dương không?” – Aki lên tiếng. Aki chưa gặp Miên Miên bao giờ, nhưng ảnh thì từng xem rồi, chưa kể cái tên Miên Miên không phải là phổ biến!

“À, em đi với Miên Miên à? Sao không nói sớm, để anh gọi con nhỏ ra đây luôn đi cho vui!” – Phiêu Phong, lại một Ban Quản Trị cấp cao nữa vui vẻ lên tiếng rồi đứng dậy ra chào Miên Miên.

Gió lúc ấy đang xoay xở để chào tạm biệt mọi người, cũng nhận thấy phen này muốn trốn cũng chả thoát nổi rồi!

Đúng khi đó, Khả Nam từ nhà vệ sinh đi ra, sững người một lúc rồi gần như hiểu ngay được vấn đề bấy giờ, đành thong thả ngồi xuống ghế lấy khăn khô lau tay. Nước lên đến đâu thì thuyền lên đến đấy vậy.

Miên Miên đương lúc tẩu thoát, lại bị Phiêu Phong tóm lại, mặt mũi méo xẹo nhưng cũng đành nặn ra một nụ cười:

“Chào mọi người!”
“Chị là Miên Miên Thụy Dương thật à?” – Aki phấn khích. Cậu nghe danh huyền thoại tài nữ của diễn đàn lâu rồi, nhưng giờ mới có dịp giáp mặt, quả là danh bất hư truyền.
“Gọi là bạn thôi, mình ít tuổi!”

Khả Nam gọi bồi bàn lấy thêm hai cái ghế nữa cho Gió và Miên Miên.

“Mọi người đã đến đây cả rồi, vậy chúng ta giới thiệu qua một vòng nhận mặt lại nhé!” – Lúc mọi người ngồi hết xuống rồi, Phiêu Phong đề nghị. “Mình là Phiêu Phong, tên thật là Dương Anh!”
“Mình là Aki, tên thật là …” – Aki ngập ngừng - “Ngọc Duy”.
“Mình là Gió, Kim Uyên.”
“Mình là Miên Miên, ba chữ cuối trong nick đảo ngược lại là tên thật!”
“Dương Thụy Miên, ra vậy! Mình cứ thắc mắc không hiểu cái nick nghĩa là gì!” – Aki vui vẻ.
“Thanh Vũ, tên thật là Khả Nam”. – Khả Nam nói đơn giản.
“Blue, tên thật là Thiên Thanh. Lâu lắm rồi mới gặp em, Miên Miên. Hình như em học cùng Thiên Nhi phải không? Tình cờ thật!”

Miên Miên mỉm cười gượng gạo đáp lại Blue. Thiên Nhi với Blue là anh em ruột, thực ra cô biết từ lâu rồi. Nhưng từ sau khi chia tay, cô gần như không muốn liên quan gì đến cái con người này nữa. Nói thế nào đi chăng nữa, họ cũng từng có một thời yêu nhau thật lòng, nhưng khi tình cảm của một trong hai người đã hết, muốn làm bạn bè lại cũng là chuyện không tưởng. Miên Miên cũng phải có cái sĩ diện của mình chứ, cô chưa từng nghĩ rằng họ sẽ gặp lại nhau trong cái hoàn cảnh rắc rối khó xử thế này!

“Thanh Vũ, cậu với Miên Miên rõ ràng là có quen biết gì khác nữa đúng không?” – Phiêu Phong chợt nhớ ra, “Ban nãy cô gái kia rõ ràng là hỏi cậu với Miên Miên đi ăn với nhau à?”
“À…” – Khả Nam ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp, “Là anh em ruột!”.
“Phụt!” – Aki bị sặc nước. Cả tám con mắt đồng loạt hướng vào hai anh em nhà này. Phiêu Phong là người nhanh lấy lại bình tĩnh nhất. Hai người này đều xuất sắc, nếu là anh em thì cũng không phải chuyện quá lạ.

Ngược lại, Gió thì trông giống như vừa nuốt phải cả nắm đá, nghẹn cứng họng không nói nổi điều gì.

Khuôn mặt Khả Nam vẫn thoải mái như không, trong khi Miên Miên quay sang gửi cho Gió cái nhìn đầy hối lỗi.

“Hai anh em nhà này giấu kinh thật. Quen nhau mấy năm trời, giờ mới biết đấy!” – Phiêu Phong cười lớn.
“Là em quậy nghịch quen rồi, sợ ảnh hưởng đến ổng!” – Miên Miên nhăn nhó.
Ngẫm ra cũng đúng, cả Gió và Miên Miên đều nổi tiếng là tài nữ, nhưng Miên Miên nghịch ngợm nhiều, cũng hay trêu đùa mọi người.

“Hôm nay toàn các đại nhân vật tụ họp, tiểu tài tự thấy hổ thẹn!” – Aki đùa. – “Phiêu Phong - Thanh Vũ hô phong hoán vũ, Blue và Gió đứng đầu trong Hot Poll “Most chosen Boy/ Most chosen Girl 2009” của diễn đàn, lại thêm Miên Miên cô nương – huyền thoại một thời, Aki tự thấy hân hạnh được ngồi cùng bàn với các vị!”

Nghe xong câu nhận xét khẳng khái của Aki, mọi người tự nhiên lên tinh thần hẳn, đúng là bằng hữu tốt mấy khi họp mặt đông đủ thế này, tay nâng cốc cạn chén vui vẻ.

“Mà mình gọi cho Trẻ Con rồi đến đây rồi, lục đại nhân vật có dịp hội tụ rồi!” – Aki nói, giọng phấn chấn.

Nghe thấy cái nick Trẻ Con, Miên Miên hơi nhíu mày, Gió thì bật cười. Mọi người đưa mắt nhìn hai vị cô nương đầy thắc mắc, nhưng rồi lại nói chuyện nhiệt tình!

* *
*

“A, Trẻ Con, bên này!” – Phiêu Phong giơ tay vẫy. Trong khi mọi người quay ra nhìn cái người vừa từ cầu thang đi lên, Miên Miên vẫn chăm chú vào món bê nướng trước mặt. Người không sớm thì muộn cũng gặp, việc gì phải hân hoan như đón minh tinh?

“Nhân dịp gì mà mọi người tụ họp đông đủ thế này?” – Nam Khanh cười hỏi.

Tiếng nói vừa phát ra, Miên Miên đã thấy quen quen rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra là từng nghe ở đâu. Đến khi cô ngẩng mặt lên nhìn người đó, thì không phải là bất ngờ đơn thuần nữa, mà là cứng đơ cả người. Trẻ Con cũng nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.

“Ơ, Miên Miên à?”
“Ơ, anh Trẻ Con cũng biết Miên Miên à?” – Aki hỏi, trong đầu hiện lên một loạt dấu hỏi chấm. Nếu anh nhớ không nhầm, Trẻ Con tham gia diễn đàn sau khi Miên Miên off hẳn mà, bảo biết thì còn hợp lí, chứ quen thì hơi lạ!
“Em quen mọi người à?” – Nam Khanh hỏi cô.
“Anh là Trẻ Con à? Hay thật!” – Miên Miên hỏi, rồi tự nhiên lại phá lên cười.

Chuông điện thoại kêu lần thứ ba trong một buổi sáng.

Thiên Nhi gọi cô về trường họp đột xuất. Đương lúc thú vị thế này, lại bị bắt đứng dậy, Miên Miên có chút không cam lòng, rầu rĩ đứng dậy.

“Mình phải về trường, mọi người ăn uống vui vẻ nhé!” - Miên Miên quay sang Gió, kín đáo nháy mắt rồi tiếp lời, - “Xin lỗi Gió nhé, hôm nào chị em mình nói chuyện sau!”

“Lát anh đưa Gió về nhé, chị ấy không chạy xe đến đâu!” – Miên Miên nói với Khả Nam, điệu bộ khó hiểu.

* *
*

Thật thú vị, cô gái mà anh để ý, hoá ra lại là đệ nhất tài nữ, huyền thoại một thời của diễn đàn – Miên Miên Thụy Dương. Chưa kể, đó cũng là Cà Phê Sữa – người chỉ trích thẳng anh trên diễn đàn, và đồng thời, đó là em gái của Thanh Vũ. Những mối quan hệ mới hé mở khiến Nam Khanh đau đầu, nhưng ngay sau đó là cảm giác thích thú. Cô rất đặc biệt, ngay từ lần đầu nhìn cô, anh đã nghĩ ngay đến điều này.

Lần đầu tiên, anh có quyết tâm làm một việc lớn như vậy.


“Thanh Vũ à, anh phải giúp em!” – Ban chiều, sau khi đưa lúc cùng Khả Nam đưa Gió về, Trẻ Con nói, giọng tha thiết.
“Cậu cứ nói xem nào!” – Khả Nam đoán ra đến 80% chuyện đó là chuyện gì rồi.
“Anh biết mà, anh phải giúp em nhé!”
“Quên chuyện ấy đi! Cậu không hợp với Miên Miên đâu. Nó ghét con trai lăng nhăng lắm!” – Khả Nam phũ phàng đập tan hi vọng của Trẻ Con.
“Em chưa bao giờ thật lòng như bây giờ!” – Trẻ Con nói, mặt mũi rầu rĩ.
“Nhưng tiếng đồn về cậu, đến con muỗi còn biết nữa là!”
“Em làm sao mà đập được hết muỗi của quả đất này chứ! Anh nể tình anh em, nể tình em đã bao phen hi sinh vì sự nghiệp vĩ đại dò la thông tin của Gió cho anh, mà giúp em nhé!” – Trẻ Con thật biết kể công.
“Cậu đừng lôi Gió vào đây! Tôi mà biết Miên Miên cũng định ghép đôi tôi với Gió thì đã không cần nhờ đến cái mạng thông tin cộng cái miệng dẻo quẹo của cậu rồi!”
“Ai lại qua cầu rút ván thế! Anh thành công được một nửa rồi thì cũng phải chia ngọt sẻ bùi với em chứ!”
“Nhưng cậu cũng thấy đấy, Miên Miên nó ngang ngạnh lắm, có phải dịu dàng hiền hoà như người ta đâu!”, "người ta" trong câu này của Khả Nam, đương nhiên là Gió.
“Em thích thế! Bây giờ anh nói đi, anh muốn giúp em, lại được cái tiếng thơm là tốt bụng, hay là để em đi nói với Gió là anh thích chị ấy chết đi được mà không dám nói?”

Khả Nam thở dài. Thôi rồi, há miệng mắc quai rồi!

Lôi vở học ra, Nam Khanh ghi hai chữ to đùng giữa trang: “Miên Miên”.
Qua đợt nóng bỏng người, tiết trời Hà Nội tự nhiên lại mát mẻ một cách dễ chịu. Ban trưa vẫn có nắng chói, nhưng tầm chiều tà tà thì lại có gió nhẹ, cũng có thể coi là trời đẹp.
“Em sẽ mở lòng cho anh, dù chỉ là một khe cửa hẹp chứ?” - Kì 2
“Em sẽ mở lòng cho anh, dù chỉ là một khe cửa hẹp chứ?” - Kì 1

Miên Miên gửi xe xong, cầm sách vở đi lên lớp. Hôm nay là buổi học đầu tiên của cô.

Trung tâm tiếng Nhật cô học nằm trong một ngõ trên đường Núi Trúc. Chỗ này là cô được Thiên Nhi mách cho, giá cả không đắt, mà chất lượng dạy học lại tốt.

Miên Miên đến sớm tìm phòng, tiện thể mua sách học luôn.

“Ơ, em cũng học lớp này à? Tình cờ nhỉ! Chỗ này trống phải không, anh ngồi nhờ ở đây nhé!” – Nam Khanh nói với vẻ bất ngờ rất chi là giả tạo.

Miên Miên cũng đành cười giả lả, trong đầu lại nghĩ “Tình cờ cái con khỉ!”. Hôm vừa đi đăng kí học về, Nam Khanh hỏi han cô rất chi là quan tâm, lại còn đòi xem thử thẻ học xem có đẹp không, mà đã thế lại còn nhìn đi nhìn lại hai mặt, Miên Miên đã thấy lạ rồi! Hoá ra là nội gián. “Chết nhé, lát về xem em xử anh thế nào!”, Miên Miên nghĩ thầm.


Người bên cạnh cả buổi như bị chạm vào huyệt nói, không lúc nào ngớt miệng nhưng Miên Miên hầu như chẳng thèm quan tâm.
Giờ ra chơi, anh mua nước cho cô. Cô cũng chỉ cười cảm ơn.

Từ đầu đến cuối, vẫn nguyên si một kiểu cười, lạnh nhạt có, chán nản có, mà miễn cưỡng cũng có. Dù sao thế vẫn còn tốt hơn là cô chẳng nhìn anh, anh tự an ủi mình như thế.

* *
*

Hôm nay Miên Miên nghỉ học. Anh ngồi một mình một bàn, tự nhiên thấy buồn buồn, ngồi nghĩ vẩn vơ.

Có tiến triển gì không? Không. Đã lâu như vậy mà vẫn không có tiến triển gì, anh thật không biết phải làm gì nữa.

Ông bà ta có câu, “lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy”. Thế mà anh đã mang cả xăng, cả dầu ra mà sử dụng, nhưng có ích gì không? Không. Ông bà ta nói sai rồi, người ta còn phải xem rơm này là rơm gì, có thực là sẽ cháy được không!

Chán nản, anh lấy điện thoại ra nhắn tin:
“Sao em không đi học?”
Một lát sau, tin nhắn đến: “Điện thoại hết pin.”
“Điện thoại hết pin thì liên quan gì?”
“Em không thích đi ra ngoài mà điện thoại không sử dụng được.”
“Lần sau hết pin cứ đi học nhé, một mình anh học buồn lắm! Anh mang sẵn pin sạc đầy đủ cho là được chứ gì?”
Sau đó, Miên Miên không nhắn lại nữa.

* *
*


Một câu nói đơn giản như thế của Nam Khanh, tự nhiên lại khiến cô ngẩn người ra một lúc. Anh đối xử với cô thực tốt, rất tốt là đằng khác. Nhìn thấy cô toát mồ hôi, ngày hôm sau anh mang giấy ướt đi. Biết cô khát, anh mua nước. Thấy cô buồn, anh không ngừng nghĩ cách làm cô vui.

Bản chất của một người, liệu có thay đổi được không? Nam Khanh vốn yêu thích con gái bừa bãi, có khi nào lại vì cô mà thay đổi không?

Có lẽ cô không nên có cảm tình với Nam Khanh nhiều như bây giờ, sau tất cả những gì đã từng được nghe về anh!

Con người đúng là ngu ngốc, biết sai mà cứ đâm đầu vào, là sao? Là sao?

* *
*
“Chiều nay anh với Gió đi xem film, em đi không?” – Khả Nam hỏi cô.
“Em không đi làm kì đà cản mũi đâu!” – Khả Nam và Gió cũng yêu nhau được một thời gian rồi. Cô tự biết mà “tha” cho hai người một không gian riêng, không như hồi xưa, đi đâu hai ông bà này cũng kéo cô đi bằng được.
“Không có!”
“‘Không có’ của anh nghĩa là anh lại định gọi Nam Khanh đến rạp trước và vờ như đó là sự tình cờ thứ 1001 nhỉ?”
“Thôi, em không thích đi thì thôi!” – Khả Nam cầm lấy áo khoác và vớ chùm chìa khoá đi trước.
“Mà, đông năm nay lạnh lắm! Mở lòng ra đi! Đã có người sẵn sàng sưởi ấm cho mình bằng trái tim của họ, thì mình còn sợ gì?”

Ban đầu Khả Nam cũng không tin tưởng lắm ở Nam Khanh, nhưng một thằng con trai dám đeo đuổi suốt mười tháng giời, nếu không phải thật lòng thì còn liệu là gì nữa?

* *
*

Mùa đông, Nam Khanh rất hay bị ốm. Ngày bé, mẹ anh bận quá, không chăm sóc anh được tử tế, nên có những bệnh đến bây giờ anh vẫn mắc hoài, như đã thành miễn tính.

Cầm theo cái khăn mùi xoa, nước mũi chảy ròng ròng, thời tiết rét căm căm, anh vẫn cắn răng leo lên xe đi học tiếng Nhật. Ban đầu học là vì muốn được gặp Miên Miên thường xuyên, lâu rồi bắt đầu cũng thấy thích thú với môn này.

Tắc mũi, viêm họng, rồi chẳng mấy mà cảm. Anh dám chắc không chiều thì tối nay, cả người anh sẽ nóng hầm hập.

* *
*
“Ắt xì!!”


“Ắt xì!!”



“Anh ốm quá, nên về đi!” – Miên Miên quay sang phía anh, nói nhẹ nhàng.
“Anh không thích!” – Nam Khanh ngang như con bò.
“Anh cứ ho với hắt xì hoài, ảnh hưởng đến mọi người lắm!” – Cô lại trở về giọng lạnh lùng.
“Anh xin lỗi!” – Nam Khanh nói, giọng buồn buồn.
Từ bấy trở đi, anh không ho, cũng chỉ thỉ thoảng mới hắt xì. Nhìn anh khổ sở nín nhịn, cô tự nhiên chạnh lòng. Trong đầu có nghĩ vậy đâu, mà sao lại phát ngôn lạnh tanh vậy, cô mới thực là ngang như con bò.

“Về đi, thế này học cũng không vô đâu!” – Cô lại quay sang phía anh, nói khẽ.
“Đừng quan tâm đến anh, em cứ học đi!” – Vì phải nín nhịn ho, anh gần như không dám nói gì.
Cô cất bút vào hộp, gập sách vở rồi bỏ vào cặp, nhìn anh nói: “Vậy thì em về, anh ở lại học tiếp nhé!”
“Em cứ học đi, anh đâu có làm ảnh hưởng đến em nữa đâu!” – Nam Khanh giữ tay cô lại, nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe.
“Nhưng em muốn về rồi!” – Cô đứng lên, rồi hướng phía cô giáo xin phép về trước. Nam Khanh thấy vậy, cũng nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc rồi đuổi theo Miên Miên.


“Em muốn đi đâu không?” – Lúc đi bên cạnh cô ra chỗ gửi xe, Nam Khanh hỏi.
“Anh bị cảm rồi, về nhà uống thuốc rồi đi nghỉ đi!” – Miên Miên nhẹ nhàng quan tâm.
“Anh không về đâu. Về nhà chán lắm! Lúc ốm anh sợ nhất là phải ở nhà một mình!” – Nam Khanh cũng có lúc nhõng nhẽo như trẻ con.
“Gọi mấy cô bạn gái của anh đến mà chăm sóc cho!”
“Em biết là không có mà! Thôi, đi với anh một chút thôi, đi đâu cũng được. Anh không muốn về!”
Miên Miên nghĩ một lúc, không biết nên đi đâu có chỗ để anh có thể nghỉ ngơi tạm được. Vào quán cà phê, tuy ấm áp, nhưng nếu dựa vào ghế mà ngủ sẽ rất kì. Cân nhắc một lát, cô bảo anh:
“Em muốn đi xem phim!”
“Xem phim? Ừ, cũng được!” – Cô với anh cũng chưa từng có dịp “hẹn hò” đúng kiểu, tự nhiên cô đề nghị thế này, anh thấy hưng phấn. Chỉ tiếc là hôm nay cái mũi nó hành anh quá.


Đến rạp chiếu phim, ngó qua poster một lượt, cô chọn bừa bộ film tình cảm trầm trầm, có dung lượng dài hơn hai tiếng. Phim không phải để xem, mà tìm chỗ để ngủ thì càng chán, càng ít người xem càng tốt.

Lúc anh mua đồ ăn thêm, cô bảo cô không thích ăn popcorn, cũng không muốn uống đá, anh đành mua tạm hai cốc Milo nóng. Popcorn ăn sẽ bị ho nặng hơn, còn đang ốm, đương nhiên là không nên uống đá.

Trước khi đèn phòng chiếu film tắt, cô lấy từ trong túi ra vỉ thuốc, bẻ một viên đưa anh:
“Uống đi!”
Thực ra từ mùa xuân, cô đã thấy anh hay bị cảm, mũi và họng đều không tốt, nên thành thói quen mang theo thuốc trong người, nhưng không khi nào dám bỏ ra đưa cho anh.
“Thuốc gì vậy?”
“Không chết được đâu, uống đi!” – Cô nói. Nam Khanh vẫn tiếp tục trố mắt nhìn.

Miên Miên bất đắc dĩ đành phải giải thích, “Chỉ là thuốc cảm mạo thông thường, uống vào sẽ hơi buồn ngủ một chút. Phim này dài lắm, ngủ được một chút sẽ mau khỏi hơn!”

Anh vui vẻ nhận lấy viên thuốc, uống xong, quay sang phía cô cảm ơn.

“Đừng đối xử tốt với anh. Suy nghĩ của anh đơn giản lắm, nếu em đối tốt với anh, anh sẽ nghĩ là em thích anh rồi mất!”

Miên Miên đỏ bừng mặt, may đúng lúc ấy, đèn trong rạp tắt. Giọng cô nhỏ xíu, tựa như chỉ nói với bản thân: “Cứ nghĩ vậy cũng được!”

* *
*

Tác dụng của thuốc đến khá nhanh, phim vừa chiếu được một đoạn, Nam Khanh bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Anh tựa đầu vào ghế, hơi nghiêng người về phía phải. Miên Miên ngả sang trái một chút, đỡ đầu anh lên vai cô, tự nhiên cảm thấy có một sự thân tình khó tả.


Phim quả thực… rất chán! Có lẽ cô đã chọn hơi quá tay rồi! Nếu biết thuốc có tác dụng thế này, cô có thể chọn một bộ phim nào khá hơn, ít ra có thể ngồi giết thời gian tạm trong rạp.


“Phim hay không em?” – Ra khỏi rạp, Nam Khanh hỏi cô. Anh không xem tí gì nên cũng chẳng biết phim thế nào.
“Cũng được!” – Miên Miên nói bừa. Sự thực là… cô cũng tựa đầu vào vai Nam Khanh ngủ gần hết buổi, cho đến khi gần hết phim, có một đoạn âm thanh khá to, cô mới giật mình tỉnh giấc.
“Nội dung như thế nào!”
“Có nói anh cũng không biết đâu!”
Nam Khanh cười. Cô nhóc của anh thật sự rất dễ thương. Giữa buổi phim, anh lơ mơ tỉnh dậy thì thấy bên vai trái nằng nặng, quay ra thì thấy Miên Miên gối đầu lên vai anh ngủ ngon lành, tự nhiên trong lòng thấy ấm áp kì lạ. Anh quàng tay khoác qua vai cô, kéo cô lại gần anh hơn rồi lại ngủ tiếp.

* *
*

“[…]

Hồi bé, anh rất ghét mùa đông. Vừa lạnh, vừa cô đơn, lại còn hay bị cảm!

Nhưng giờ thì anh ước gì một năm có đến mấy mùa đông!

Để anh có thể vờ kêu lạnh, nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của em mà xin ít hơi ấm.

Để anh có thể bị cảm, tự nhiên ôm em và ngủ ngon lành trong rạp chiếu phim.

Để anh có thể đổ tại thời tiết làm anh nhớ em thật nhiều, muốn nói chuyện với em thật nhiều, muốn hỏi xem hôm nay em có môn thể dục không, đã mặc áo ấm đầy đủ chưa, chiều đi học có cần anh qua đón không,…

Hoặc ít ra thì, cái con người như anh, cũng dám viết lên đây mấy dòng này, rằng tình cảm của anh là thật lòng, hay có chăng là em sẽ tin anh, dù chỉ một ít chứ?

Sẽ mở lòng cho anh, dù chỉ là một khe cửa hẹp chứ?”

Ngày hôm ấy, chủ đề Nam Khanh lập ở box “Lời muốn nói” đứng đầu Top những chủ đề được quan tâm nhất trong ngày của diễn đàn.

Phía bên dưới bài, trong những cái nick Thanks bài này của Nam Khanh, anh đã nhìn thấy cái nick Miên Miên Thuỵ Dương, trong lòng trào lên một thứ cảm giác lạ lùng vui sướng.

Ngày hôm ấy, có hai trái tim quấn quýt bên nhau giữa cái lạnh giết người của Hà Nội…



Về sau, có lần Miên Miên gặp Blue đi cùng Thiên Nhi ở trường mình, cô chợt nhận ra, ác cảm của mình với Blue thực ra đã hết từ lâu rồi, gần như chỉ còn lại cảm tình tốt như hồi mới quen nhau! Không còn yêu mà cố níu kéo mới thực là đểu giả!


Lại một ngày khác, Miên Miên phát hiện ra, bản chất của con người thực ra không hề thay đổi. Con người dịu dàng, chu đáo, lại rất tình cảm của Nam Khanh, chẳng qua là do bây giờ cô mới nhận ra hết!
..........
...........
..........
.........
Thay' hay thi thanks phat'

 

em sẽ mở lòng cho anh dù chỉ một khe cửa hẹp chứ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: *¨°º©º°¨*(¯`'•.¸-:¦:-°« Beautiful Life »°-:¦:-¸.•'´¯)*¨°º©º°¨* :: «-- (¯*•.Tỏ tình.........:)).•*¯) ---» ̣-
ShjneQ 2011
Powered by phpBB2 - GNU General Public License.
Host in France. Support by Forumotion.
Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1024x768 và trình duyệt Firefox
 
Free forum | Âm nhạc | Khác | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất